DƯƠNG NGỌC HOÀN - NHÌN MÂY NHỚ Y THƯỜNG, NGẮM HOA NHỚ DUNG NHAN GIÓ XUÂN LƯỚT QUA HIÊN, HƯƠNG HOA THƠM NỒNG NÀN

0

 


Hoa mẫu đơn nở rộ từ chân cung thành đến tận bờ sông Khúc Giang, mà thứ có thể cùng với cảnh sắc nước hương trời này so bì, chỉ có Dương Ngọc Hoàn và cây đàn tỳ bà của nàng. Nhan sắc trời ban, tiếng đàn nỉ non, đều là những tuyệt nghệ của Trường An. Ngược lại, lai lịch của vị tuyệt đại giai nhân này lại hoàn toàn bí ẩn, nó lại khiến cho cô thêm phần mị lực vô hạn. Theo như một thống kê chưa đầy đủ, từ lần đầu tiên nàng xuất hiện, dựa đài ngắm trăng, đàn một khúc thanh nhạc xong, vô số thiếu niên lang ở Ngũ Lăng đã vì say đắm nàng mà cạnh tranh với nhau, thậm chí nó cong khiến cho các cuộc tranh đấu ở Trường Lạc Phường phồn thịnh nhất trong thành tăng vọt.



Khi lễ hội ngày xuân của Trường An đến hồi cao trào, ngày mồng ba tháng ba tết Thượng Tỵ, mỹ nhân lại lần nữa xuất hiện bên bờ Khúc Giang khiến cho dân chúng được một phen xôn xao. Tiếng tỳ bà như nước chảy, bộc lộ tiếng lòng: giai nhân sinh ở phương bắc, xinh đẹp vô bì, khuynh quốc khuynh thành. Nàng đến nơi Trường An thế nhân phồn hoa để thể hiện tài năng, tìm kiếm lấy hạnh phúc cho riêng mình.



Những thương nhân tới từ phương tây lắng nghe câu chuyện kể về mỹ nhân. Và khúc nhạc réo rắt nỉ non đã lay động tâm can họ. Làm họ nhớ lại thành phố đã mất của đại mạc xa xôi. Điều kỳ diệu là theo tiếng đàn xao động, những tàn tích đổ nát thê lương được tái hiện lại kỳ diệu như ảo ảnh lung linh.

Người dân thành Trường An cũng lắng tai nghe nhạc khúc, kỳ lạ rằng cùng một khúc nhạc lại diễn tả những cảnh sắc khác nhau trước mắt họ: chuông sớm trống chiều vang vọng khắp thành Trường An, cả tòa thành rực rỡ ánh sáng, tựa như lạc vào chốn tiên cảnh, chẳng còn ở nhân gian phàm tục.

Quan lại phụ trách việc trị an trong đội quân nhân trở nên mơ màng, là tiếng đàn đó mê hoặc ta rồi sao? Không, tâm thần không hề bị lung lạc, chỉ là bản thân ở trong nhạc khúc cảm nhận được rõ ràng một Trường An thịnh vượng phồn vinh mà mình ngày đêm mộng tưởng.

Tiếng đàn vọng đến đình Phong Nha cách Trường Lạc Phường không xa, Dịch Tinh dừng chơi cờ, Hổ mơ màng ngẩng đầu, mà phương sĩ mẫu đơn vẫn chẳng hề động đậy, vẫn chăm chút chăm bón cho khóm mẫu đơn. Vũ cơ nhịn không được mà nhẹ nhàng uyển chuyển bước theo nhịp điệu tiếng đàn.

“Cho dù nghe bao nhiêu lần vẫn vậy, tiếng đàn của Ngọc Hoàn tỷ tỷ vẫn làm động lòng người như vậy. Tại sao mà điệu nhảy của A Ly chẳng làm được như vậy nhỉ.”

“Bởi vì tiếng tỳ bà sẽ cho ngươi nghe thấy những gì nội tâm ngươi mong muốn, và cho ngươi thấy được những điều ngươi mơ ước.”

“Mọi người thích những khúc nhạc của Ngọc Hoàn tỷ tỷ, bởi vì nó có thể khiến cho họ cảm nhận được hạnh phúc đúng không? ” Cô thiếu nữ như hiểu như không.

Phương sĩ không trả lời, mà nhắm mắt im lặng tỏ vẻ tán thưởng. Trước mắt hiện lên cảnh tượng cách đây rất lâu về trước, nhân dân vì chiến tranh mà phải sống lang bạt tha hương, vì để sống sót thoát khỏi nanh vuốt của quỷ ma mà chạy trốn bốn phương, một số cô nhi chạy đến nơi hoang mạc điêu tàn. Ở đó chúng phát hiện ra Trường Thành, và được nó che chở. Mỗi sinh linh sinh ra trên đời này đều có quyền được sống, đều được mưu cầu hạnh phúc, cho dù có là cô nhi thì cũng không ngoại lệ. Bọn chúng như những cánh chim lạc đàn, muong muốn tìm cho mình một bến đỗ hạnh phúc.

Khi đó phương sĩ cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc như là trong mơ mình vẫn hằng mong ước....

Trên lầu cao của Trường Lạc Phường, Ngọc Hoàn tấu xong khúc nhạc, bốn phương vỗ tay như sấm. Âm nhạc làm lay động lòng người, và những người đang ngập chìm trong hạnh phúc đó đang nhiệt liệt hoan hô. 

Nhưng trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của nàng lộ rõ vẻ nghi hoặc.



Nàng không cảm nhận được.

Chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Hạnh phúc? Đó là cảm giác như thế nào? Nàng hâm mộ nhìn dòng người đang đắm chìm trong hạnh phúc, hy vọng rằng có thể nếm trải được hạnh phúc, cho dù chỉ là một chút nhỏ nhoi thôi cũng được.

Đăng nhận xét

0Nhận xét
Đăng nhận xét (0)
Đọc tiếp: