Giang Đông Kiều thị là một gia tộc Ma đạo cổ xưa, luôn tuân theo những quy tắc truyền thống phức tạp và nghiêm ngặt nhằm gìn giữ Ma lực lưu truyền đời đời qua huyết mạch gia tộc được truyền thừa từ thời viễn cổ. Nhưng điều mà họ lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, cặp nhi nữ song sinh đầu tiên được sinh ra trong suốt hàng ngàn năm qua dường như đã ứng vào lời tiên tri rằng cuối cùng Kiều thị sẽ diệt vong. Quá sợ hãi trước lời tiên tri dường như đã bắt đầu ứng nghiệm ấy, những trưởng lão trong gia tộc đã đưa ra một quyết định tuyệt tình, họ sẽ bồi dưỡng người chị thành người thừa kế của gia tộc, còn cô em sẽ được gửi đến Tắc Hạ để gửi cho người khác nuôi dưỡng.
Dưới sự giáo dục nghiêm khắc của gia tộc, Đại Kiều dần trưởng thành một cô thiếu nữ cao quý, trừ ra tật xấu không thích đến gần biển của cô thì mọi thứ đều hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng điều khiến mọi người trong gia tộc không hài lòng là cô chưa bao giờ thể hiện ra sức mạnh Ma đạo mà đáng lẽ ra cô nên có để xứng đáng với tư cách là người kế thừa của Kiều thị. Phải chăng quyết định khi trước đã sai lầm? Chỉ có tộc trưởng Kiều thị chính là ông nội của cô vẫn giữ niềm tin ngoan cố về quyết định khi xưa, mãi cho đến khi từ giã cõi trần ông vẫn giữ vững niềm tin bất diệt ấy. “Cô dâu của biển cả”. lời trăn trối trước lúc nhắm mắt của ông vẫn khiến cho tộc nhân mơ hồ không hiểu.
Khi ấy vùng ven biển Giang Đông đang trong thời kỳ hỗn loạn, những kẻ thống trị Giang Đông nghe đến mỹ danh của Đại Kiều, và đều muốn có được cô. Những kẻ trong gia tộc Kiều thị đã mất kiên nhẫn, họ quyết định khuất phục, muốn giao ra cống phẩm đẹp đẽ mà vô dụng này. Mất đi người ông vẫn luôn bảo vệ mình, và người chị em duy nhất thì lại ở mãi Tắc Hạ xa xôi, Đại Kiều chấp nhận hy sinh vì lợi ích của gia tộc. Nhưng cô có một yêu cầu duy nhất, đó là trước khi xuất giá hãy để cô đến bờ biển cầu nguyện cho linh hồn của ông nội, và Kiều thị đã đồng ý.
Cô mang theo một chiếc đèn lồng trèo lên những rạn đá ven biển. Sóng biển rì rầm than thở những câu nói mà chỉ mình cô có thể nghe thấu, nó khiển trách cô, nguyền rủa huyết mạch của cô, nó kể về khởi nguồn của gia tộc Ma đạo, về ân oán từ rất lâu, rất lâu về trước, trước cả khi cuộc chiến Phong Thần nổ ra. Cô thiếu nữ đứng yên im lặng chịu đựng sự oán giận của những u hồn viễn cổ, chuyên tâm bảo vệ ánh đèn nhỏ nhoi, đó là hy vọng duy nhất để cô có thể nắm giữ được vận mệnh của mình.
Sương đêm hay gió lạnh cũng chẳng thể nào che mờ đi được ánh sáng bé nhỏ mờ nhạt mà ngoan cường ấy. Những kẻ trong gia tộc cảm thấy yên tâm rằng cô thiếu nữ bé nhỏ yếu đuối chẳng thể nào chạy trốn được. Đêm đã khuya, mệt mỏi sau ba ngày liên tiếp cầu nguyện, và trước khi bình minh ló rạng, mọi chuyện tất thảy sẽ kết thúc. Bọn họ dùng cô dâu của biển để đổi lấy vinh quang cho gia tộc.
Đột nhiên thuỷ triều ồ ạt dâng lên đánh thức những tên lính canh. Không, đó không phải là thuỷ triều, là hạm đội. Con thuyền khổng lồ cưỡi gió đạp sóng tập kích đến. Thuỷ thủ và người lãnh đạo của họ vốn đã lạc đường trong bóng đêm vô tận của đại hải, nhưng ánh sáng đó đã chỉ đường cho bọn họ, xoáy nước và dòng chảy dẫn lối cho họ, canh bạc cuối cùng đã thắng. Những kẻ vẫn đang ngơ ngác kia chẳng hề biết rằng Giang Đông đang chào đón một kẻ thống trị mới, và cuộc chiến loạn kéo dài liên miên này sẽ vì vậy mà sớm kết thúc.
Tôn Sách, người thanh niên đầu tiên nhảy từ trên chiến hạm xuống, bước đi trong ánh sáng bình minh rực rỡ chiếu rọi qua làn sương mù buổi sớm về phía nàng thiếu nữ đã thắp đèn chỉ đường dẫn lối cho họ vượt qua đêm tối, và những người đồng đội theo sát phía sau.
Thanh niên chìa tay về phía cô gái… Bóng dáng đầy phóng khoáng tự do và tràn đầy tự tin đó đã trở thành ký ức chói lọi nhất trong cuộc đời cô.
…
…
…
Thời gian như thoi đưa, tất cả những điều đã từng tốt đẹp đều biến mất. Khi tế đàn đông phong được thắp sáng, cô gái trẻ bước ra khỏi nơi ẩn cư của mình, ngẩng đầu nhìn tia sáng rạch ngang bầu trời, và kể từ khi người thân yêu ra đi, chiếc đèn lồng lại lần nữa lấp lánh ánh sáng lung linh.
Tận sâu trong xương cốt của người thừa kế cuối cùng của gia tộc Ma đạo Giang Đông, chẳng ngờ rằng đã khắc sâu sự kiêu ngạo và phản nghịch, chưa bao giờ cô muốn nghe theo sự sắp đặt của số mệnh. Giờ đây dường như cô lại một lần nữa nắm bắt được cơ hội để đảo ngược lại quá khứ đau thương.
“Ta canh gác lấy trời cao, biển rộng, và cả hồi ức về người.”